quyền im lặng |
Những ngày đầu tiên
khi mới sang Mỹ học luật, trên đường đi bộ từ nhà tới trường, tôi nhận thấy là
các ngôi nhà hầu hết không có hàng rào và các chấn song sắt kiên cố như tôi vẫn
thấy ở Việt Nam. Vì biết nước Mỹ là một quốc gia có tỷ lệ tội phạm và số người
ngồi tù thuộc nhóm đứng đầu thế giới, nên tôi thắc mắc nhưng không thể lý giải
được điều đó.
Tôi mang vấn đề này
hỏi giáo sư của mình và được ông trả lời như sau: “Chúng tôi thừa nhận một sự
thật là cái ác đã, đang và sẽ luôn song hành với cái thiện chừng nào nhân loại
còn tồn tại. Chúng tôi biết là không có một giải pháp nào có thể giải quyết
được mọi mục đích đặt ra. Do đó, khi soạn luật chúng tôi xem xét các mục đích
rồi xác định thứ tự ưu tiên cho các mục đích đó. Đối với vấn đề tội phạm, ưu
tiên của chúng tôi là làm cho những người dân yên tâm là họ được bảo vệ và nhờ
đó các nguồn lực, thay vì được dùng để biến mỗi căn nhà thành một pháo đài thì
sẽ được đầu tư cho lực lượng thực thi luật pháp. Nói cách khác, chúng tôi làm
luật không vì một nhóm nhỏ người xấu mà vì đa số người tốt. Sự an tâm và phát
triển của những người dân sẽ mang lại nguồn lực cho việc bảo vệ pháp luật. Cái
anh nhìn thấy là kết quả của triết lý lập pháp đó”.